“Đô bất tử” – cái tên nghe vừa hoành tráng, vừa ẩn chứa tinh thần bất khuất. Nhưng có vẻ như quán nhậu này không chỉ muốn quảng cáo về tửu lượng của khách hàng, mà còn thách thức cả quy tắc, luật lệ và văn hóa cộng đồng.
Lấn chiếm lề đường đã từ lâu là một “đặc sản” không mong muốn của nhiều đô thị lớn, đặc biệt là TP.HCM. Thế nhưng, sự “nâng cấp” từ lề đường lên cả lòng đường của các quán nhậu như “Đô bất tử” lại mở ra một trang mới trong vấn nạn này. Bàn ghế trải dài, chiếm trọn cả phần đường vốn dành cho xe cộ, biến con phố thành một bữa tiệc ngoài trời bất đắc dĩ. Khách nhậu trong men say cứ ung dung qua lại giữa hai quán nhậu đối diện nhau, như thể con đường công cộng là sàn diễn của riêng họ.
Ảnh minh họa
Không chỉ khách hàng, chính nhân viên của quán cũng xem mặt đường là lối đi nội bộ. Những bước chân hiên ngang, ánh mắt dửng dưng của họ không hề quan tâm đến hàng xe máy, ô tô phải dừng lại nhường đường. Ai đi qua cũng tự hỏi: “Liệu họ nghĩ làm ở quán ‘Đô bất tử’ thì bản thân cũng bất tử, không sợ tai nạn?”
Vấn đề không chỉ dừng ở việc lấn chiếm không gian. Những chiếc loa công suất lớn phát nhạc xập xình đến tận 11-12 giờ đêm biến cả khu phố thành một vũ trường bất đắc dĩ. Quy định của thành phố về việc tắt nhạc sau 10 giờ tối dường như chẳng có ý nghĩa gì với họ. Những tiếng than phiền của người dân xung quanh chẳng khác nào tiếng kêu trong sa mạc. Ai đủ can đảm đứng lên đối mặt với “Đô bất tử”, khi ngay cả giấc ngủ của mình cũng bị cướp đi?
Tuy nhiên, điều đáng buồn nhất là sự thờ ơ của chính những người xung quanh. Dần dần, người dân trong khu vực có lẽ đã quen với cảnh tượng lộn xộn này. Sự nhẫn nhịn, chấp nhận khiến những quán nhậu như “Đô bất tử” ngày càng lấn tới.
“Bất tử” không phải là việc phớt lờ mọi quy định, coi thường sự an toàn và sự thoải mái của cộng đồng. Văn hóa nhậu không phải lý do để phá hủy văn minh đô thị. Nếu “Đô bất tử” vẫn tiếp tục hành xử như vậy, có lẽ thứ bất tử duy nhất sẽ là sự bức xúc của xã hội và hình ảnh một thành phố kém văn minh trong mắt người dân lẫn du khách.
Chúng ta cần hành động, hoặc chí ít, cần lên tiếng. Vì sự bất tử của một thành phố đáng sống hơn, chứ không phải cho những quán nhậu tự cho mình quyền đứng trên luật pháp và đạo lý cộng đồng.